Hồi còn học đại học tôi rất thích dùng diễn đàn Thiên Nhai, vì đây là nơi tôi đem những hoài nghi trong lòng đăng tải lên mạng, nhưng vì không có hình ảnh nên rất nhiều người nghi ngờ tính chân thật trong lời nói của tôi, nhưng cũng có không ít người tin tưởng và ủng hộ tôi, trong đó không thiếu những đồn đoán như giết người vì tình hay để báo thù, cho đến một ngày, có một tài khoản dùng tên là số điện thoại để lại bình luận: Chuyện này và chuyện cậu bé áo đỏ Trùng Khánh giống hệt nhau, đều là một loại thủ đoạn cúng tế thần bí.
Từ trước đến nay tôi chưa từng nghe qua câu trả lời thế này, nhưng tôi nhanh chóng bị đáp án này thu hút, tôi liền trả lời bình luận của người đó, còn gửi cả tin nhắn riêng, nhưng người đó không hề xuất hiện nữa, tôi đã kiểm tra tài khoản của người đó, ngày đăng ký chính là ngày trả lời bình luận của tôi, cũng là ngày đăng nhập cuối cùng.
Tôi dựa vào số điện thoại trên tên tài khoản của người đó để gọi thử, nhưng lại là số ảo.
Sau khi cha tôi mất, đối với những gia đình nông dân bán mặt cho đất bán lưng cho trời như nhà chúng tôi mà nói, nó đồng nghĩa với việc mất đi trụ cột gia đình, nhà chúng tôi đã không giàu nay càng túng quẫn hơn. Trong cơn tuyệt vọng, mẹ và ông nội đã đem anh trai tôi bán đi làm con thừa tự, năm đó anh ấy mới ba tuổi, gia đình nhận nuôi anh ấy nghe nói là một gia đình tương đối giàu có, chỉ là do vợ chồng không sinh được con, anh trai tôi qua đó đổi lại cho nhà tôi ba thùng mì và hai gói bánh hoa quế.
Sau đó mẹ tôi trở thành trụ cột lo toan mọi chuyện trong nhà, dùng một mẫu đất ba phân để nuôi đứa bé mới chào đời là tôi, còn có ông nội sức khỏe ốm yếu.
Sau khi tốt nghiệp đại học, hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia, tôi trở về thôn làm một cán bộ.
Công việc này tưởng chừng như có tiền đồ tươi sáng nhưng thực ra lại rất mù mịt. Hôm nay, tôi đang hòa giải tranh chấp mẹ chồng nàng dân của người dân tại ủy ban thôn, đột nhiên chị Vương hàng xóm đến gọi tôi, chị ấy gấp gáp chạy vào trông có vẻ rất hoảng hốt, tôi liền hỏi: “Chị Vương, sao vậy? Có chuyện gì mà gấp thế?”
“Diệp tử, cậu mau về nhà đi, anh trai cậu về rồi!” Chị Vương nói.
“Anh trai tôi?” Tôi sững người một lát.
“Chính là người anh trai bị đem cho lúc cậu mới sinh đấy!” Chị Vương nói.
Nhà kia thấy tôi có việc quan trọng, nên bảo tôi mau quay về xử lý đi, suy cho cùng quan hệ mẹ chồng nàng dâu cũng không thể giải quyết được trong thời gian ngắn, sau khi về nhà, tôi thấy có rất nhiều người vây quanh nhà mình.
Mẹ tôi đứng ngoài sân rưng rưng nước mắt.
Ông nội thì lộc cộc châm điếu thuốc.
Đứng trước mặt họ là một người đàn ông cao lớn, tóc cắt đầu đinh.
Ba người họ im lặng dường như rất ngại ngùng, tôi liền đi qua đó, thực ra vừa nhìn tôi liền có thể nhận ra người này là anh trai mình, bởi vì giữa hai lông mày của chúng tôi có rất nhiều điểm giống nhau, chẳng qua gương mặt tôi giống mẹ, còn anh trai thì giống cha nhiều hơn. Mặc dù tôi chỉ nhìn thấy gương mặt của ba qua những bức ảnh đen trắng ở nhà, mà những bức ảnh đen trắng được phóng to từ chứng minh thư của cha tôi.
“Có chuyện gì vậy?” Tôi hỏi.
“Diệp Tử, con lại đây.” Ông nội gọi tôi sang một bên.
Tôi nhìn người đàn ông đó, anh ấy cũng nhìn tôi, ngũ quan của anh ấy rất góc cạnh, trông rất nam tính, thấy tôi nhìn anh, anh liền cười với tôi. Tôi tự nhiên cũng ngượng ngùng cười lại một cái.
“Năm đó phải đưa cháu đi, là bởi vì trong nhà thực sự rất nghèo, cả nhà nhận đồ của họ, họ cũng nuôi cháu khôn lớn, làm người phải nói phép tắc, con trở về đây có nói cho người nhà biết không?” Ông tôi vừa hút tẩu thuốc vừa hỏi.
“Trong nhà không còn ai nữa rồi.” Người đàn ông trả lời.
“Cái gì?” Ông nội kinh ngạc nói.
“Năm con sáu tuổi ba con đã mất vì sập hầm mỏ, sau đó mẹ con tái hôn, con sống cùng ông nội đến lớn, năm ngoái, ông nội cũng mất vì ung thư, trước khi chết ông đã nói cho con biết thân thế của mình, bảo con hãy quay về nhà.” Người đàn ông nói.